* Bùi Văn Bồng
Khi người ta ngồi trên ghế cao
Nhìn dân chúng giống như bầy kiến
Khoa môi, múa mép và quyền biến
Đạo đức ư?
- Đâu sánh được tiền-vàng !
Có ghế rồi vơ vét thật giàu sang
Lũ trí thức đừng xếp hàng kiến nghị
Lũ trí thức đừng xếp hàng kiến nghị
Ta ít học nhưng nắm quyền vương đế
Lũ dân kia dẫu khổ đau rơi lệ
Chẳng hề gì
Ta,
ghế tót vời cao.
Đừng nỉ non châu chấu, cào cào
Đừng dắt dây leo rào như kiến cỏ
Có ai thấy kiến khóc đâu
Kệ lũ kiến rủ nhau đi kiện cáo
Vua quan xưa thùng thình mũ áo
Ta nay lãnh đạo, chỉ đạo,
có quyền ăn nói tào lao
Làm gì nhau?
Đừng phản biện góp ý ồn ào…
Khi người ta ở trên ghế cao
Chính quyền, công an, quan tòa nhốn nháo
Răm rắp nghe theo lãnh đạo
Một chữ ký làm thế gian điên đảo
Cú điện thoại chỉ bảo
Cũng về tay nghìn tỉ khó gì
Chứng cứ đâu? Ai chép, ai ghi?...
Đừng có nói ‘truy tìm dấu vết”
Đừng tố cáo thêm mệt
Khi cần cho bay chết
Cái ghế cao ai dám đụng được nào!
Khi cường quyền chót vót ghế cao
Văn bản pháp quy chỉ là giấy lộn
Báo chí các ngươi đừng cà chớn
Mạng mủng lung tung chẳng thể làm gì
Theo sổ đen truy nơi trú ngụ
Kêu là ngu
Kiện là hỗn
Cái lũ dân đen đần độn chẳng là gì
Làm sao sánh được với quyền uy
Biết thân phận ngậm miệng đi cho sớm
Phê bình ư? Nghe mà tởm lợm
Nghe các ngươi chỉ ăn cám thôi à?
Ta chỉ biết tiền - vàng - đôla
Mớ đạo lý đừng đem ra mồi mớm
Mặc ai nợ nần như Chúa Chổm
Mặc kệ tiếng oan khiên
Ta lắm tiền
trắng - đen lẫn lộn
Trên ghế cao ta thả sức độc tài
Đừng bày đặt Dân chủ, Công bằng, Minh bạch, Công khai...
Ta nhắm mắt và bịt tai tất cả
Kêu đi, liệu mà ra bã
Trên cao vững ghế ta ngồi.
BVB
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét