Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

> NGƯỜI MÀ TÔI QUEN


* Bùi Văn Bồng
Người mà tôi quen có cái mặt trơ khấc
Cười rất trơ
           ăn nói cũng trống trơ
                  mua chức mua danh phĩnh phờ
Ông cũng có thời tuổi thơ gian khó
Ăn rau muống trừ cơm
                       chở rơm xe cút kít
Cũng bêu nắng tóc râu ngô thời trẻ nít
Bát cơm trắng là niềm mơ mùa hạn cháy đồng

Người mà tôi quen cũng có một dòng sông
Từng chăn trâu vẫy vùng theo mùa nước
Ông cũng nhiều mơ ước
Giỏi biêt bon chen giữa thời cuộc thăng trầm

Người mà tôi quen nay thường đeo kính râm
Thành ông chủ vốn cỡ vài nghìn tỉ
Cũng diễn thuyết về tình đời, chân lý
Cũng có bằng tiến sĩ sánh oai đời

Hầu như ông rất ngại gặp tôi
“Đừng nhắc nhiều cái thời quê mùa ấy…”
Người mà tôi quen nay chỉ quen nhìn thấy
Những đồng Đô xanh đỏ chốn thương trường

Không dễ gì bụi dính áo ông
Nắng không đến đầu
Mưa không đến mặt
Ông nhàn hạ chẳng cần lo tất bật
Ký cót vòng vo, thêm lũ cò chân đất
Những công trình, dự án, những biệt thự, building…
Không có thời gian bè ban tâm tình
“Tớ bận lắm, lo mưu sinh, công việc
Nay tiếp khách là chủ chi bữa tiệc
Mai lại đi Hàn Quốc ký hợp đồng…”
Ông ngửa mặt nghênh đời cười sảng khoái
Thảo dân mất đất rồi
                       nghèo thêm kiếp long đong...

Người mà tôi quen đã quên hết dòng sông
Quên những cánh đồng hai mùa hạn úng
Quên hết bà con suốt đời làm lụng
Nơi cao sang rơi rụng hết tình đời

Người mà tôi quen chỉ có vậy thôi
Mua bằng cấp, mua chức quyền, mua tất
Chỉ một thứ, không mua mà tự mất
Đó chính là nhân cách sống trên đời.
BVB

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét