Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2013

CÁI GỌI LÀ “ĐẠO ĐỨC” CỦA TÁC GIẢ BẠCH DƯƠNG LÀ THỨ ĐẠO ĐỨC GÌ?


* BÙI VĂN BỒNG
            Nhân vụ việc, cũng coi là ‘sự kiện’ chủ blog Phạm Viết Đào mới bị bắt, tôi đã tìm hiểu những sự tình có liên quan trên mạng, và bắt gặp bài trên trang nguyentandung.org  có bài Vì sao ông Phạm Viết Đào bị bắt?  của tác giả Đại Lâm, và tôi đã post bài đó lên trang blog của tôi để rộng đường dư luận. Theo đó, trên list LINK tại bài này, tôi thấy đi kèm đường dẫn LINK bài:  Phạm Viết Đào là ai ?  của tác gỉả Bạch Dương.
Sau khi dẫn liệu giới thiệu với bạn đọc về những nội dung kèm lời bình, phân tích về ông Phạm Viết Đào là ai, tác giả bài viết có đoạn cuối bài như sau: “Không riêng gì Đào mà hiện nay còn có rất nhiều chủ trang blog đình đám xuất thân là nhà báo, nhà văn như: Nguyễn Xuân DiệnBùi Văn BồngHuỳnh Ngọc ChênhNguyễn Quang Lập,Trương Duy Nhất họ vốn là những người giỏi chữ nghĩa, có quan hệ rộng trong quá trình hoạt động báo chí, có điều kiện theo dõi những thay đổi, chuyển mình của đất nước nhưng tất cả đều có chung một tư tưởng thích lên giọng “dạy đời” người khác. Và thường nhân danh sự thật, nhân danh tự do, dân chủ để tung hoành đủ thứ vấn đề của đất nước và cá nhân các đồng chí lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước. Tiếc thay cho những tài hoa nay đã tự biến mình thành những tai họa của đất nước. Đến đây tôi lại chợt nhớ đến câu nói nổi tiếng của Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Có tài mà không có đức thì cũng chỉ là người vô dụng”. Mong rằng cái kết đắt giá này sẽ giúp Đào sớm tỉnh mộng để không hoài phí tài năng của mình”.
Trước hết, tôi xin nói rõ để tác giả Bạch Dương biết rằng: Vì có độ dày cuộc đời làm báo, vì (như tác giả nêu) “có điều kiện theo dõi những thay đổi, chuyển mình của đất nước”. Điều đó, tác giả đã đúng. 
        Ai hiểu được từng chặng đường thay đổi, chuyển mình, phát triển, hiểu thấu những thăng trầm, những cuộc chiến hy sinh biết bao máu xương của nhiều thế hệ của của đất nước đều thấy đau lòng trước hiện trạng biết bao thành quả của cách mạng, nhất là hai cuộc kháng chiến, và chặng đầu đổi mới, đang bị chính những đảng viên có chức có quyền nay suy thoái, bién hất làm cho tan biến, vô nghĩa dần. Cũng do đó, đảng cộng sản Việt Nam bị mất uy tín lớn trong nhân dân hiện nay, chế độ tốt đẹp XHCN mấy thập kỷ qua được báo chí ca ngợi, lòng dân hy vọng, tin tưởng, tác động, nay bị “bộ phận lớn” (NQTW4 nêu là “bộ phận không nhỏ”) cán bộ đảng viên có chức có quyền, suy thoái, biến chất, trở cờ, tham nhũng, gây hậu họa lớn cho đất nước, gây mất niềm tin trong nhân dân, đẩy cuộc sống người dân khó thoát khỏi loanh quanh kiếp nghèo, kìm hãm bước phát triển đầy kỳ vọng trong sự nghiệp đổi mới đất nước.
Chính Đảng, Nhà nước đã có những chỉ thị và phát động phong trào “toàn dân tham gia chỉnh đốn đảng, tham gia giúp đảng phê bình và tự phê bình” để  giúp vào cuộc chỉnh đốn đảng, xây dựng đội ngũ cán bộ Nhà nước trong sạch, vững mạnh, có đức có tài, thực sự vì dân vì nước, vì chế độ xã hội mang bản chất “của dân do dân, vì dân”.
 Chính Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng và nói chung các vị trong Bộ Chính trị, Ban Bí thư, lãnh đạo các bộ, ngành, tỉnh thành, cơ quan, đơn vị ở đâu cũng hô hào, kêu gọi mọi cán bộ đảng viên cùng toàn dân mạnh dạn phê bình, nói thẳng nói thật, thẳng thắn đấu tranh với những hiện tượng, những cá nhân tiêu cực, tham nhũng tha hóa, suy thoái, biến chất.
Bản thân tôi đã 40 năm tuổi đảng, trên 30 năm trong nghề báo càng thấu hiểu điều đó. Khi vào đảng, tôi đã thề suốt đời đi theo đảng, trung thành với mục đích, lý tưởng của đảng, nay thấy những cán bộ đương chức đương quyền ‘khoác áo đảng’, ‘mang danh cộng sản’ gây những hiện tượng tiêu cực, tham nhũng lớn, thành nhiều nhóm, tập đoàn, hệ thống lợi ích, bị hư hỏng cả về đạo đức, lối sống, xa rời mục tiêu, lý tưởng, không học tập và không làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh. Những người như lớp chúng tôi đã cống hiến suốt đời mong một chế độ xã hội tốt dẹp cho đất nước cường thịnh, dân thực sự được làm chủ, nay thấy thực trạng tréo ngoe ấy, thật đau lòng.
Những nỗi đau đời, trăn trở, suy tư, chiêm nghiệm ấy, tôi đã viết nhiều bài (cả khi đương chức) nhưng không được đăng, hoặc nếu có đăng thì bị vo tròn, nắn vuông, cắt cụt chẳng ra làm sao. Phần lớn những bài viết về tiêu cực, tham nhũng, phê phán lãnh đạo này, chức danh kia đều không được đăng, mà nếu có đăng cũng phải 'chờ xin ý kiến lãnh đạo'!.
Khi đương chức, muốn lập trang blog, trang mạng cá nhân, hoặc viết bài cho báo khác, trang mạng “lề trái” nào đó (cho dù bài viết thẳng thắn, xây dựng đề xuất có lý có tình) đều bị cấm đoán triệt để.
Khi đã nghỉ hưu, viết các loại bài như trên cũng không được đăng. Lối thoát nào cho dồn nén tư tưởng và nỗi lòng trắc ẩn? May là nay khoa học kỹ thuật trên thế giới đã tiến bộ vượt bậc, bùng nổ thông tin, 'thế giới phẳng'. Vì thế, công nghệ thông tin hiện đại, thời @ với sức dẫn truyền nhanh và chuẩn xác của mạng Internet, có các trang cá nhân, blog. Trời đã ban tự do ngôn luận, mở rộng tầm mức giao lưu  cho con người! Hiện nay, tính ra trên cả nước có hàng chục triệu cư dân mạng có trang cá nhân tại các kênh chủ, mạng dẫn truyền gốc như: Facebook, Google, Yahoo, Blogspot, Netlog, 360, 180 (độ), Blog tiếng Viẹt, Yume, những trang có các chấm đuôi org,net,com, info, vv. Tại sao khi chúng tôi lập trang cá nhân để góp tiếng nói cùng cộng đồng mạng nhằm phê phán cái xấu, khen cái tốt, đưa thông tin nhằm góp phần “xây dựng chế độ xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” như Nghị quyết Đảng nêu, lại bị coi là “lợi dụng các quyền dân chủ chống dảng, chống chế độ, chống nhà nước”!? Quan điểm của chúng tôi là chống sai trái, chống cái xấu, kết hợp ‘xây’ và ‘chống’ để giữ uy tín cho đảng, nhà nước, kéo lòng dân hiểu thấu để gần hơn với đảng, nhà nước. Đồng thời, muốn vậy phải mạnh dạn, kiên quyết phê phán những cá nhân có chức có quyền suy thoái, biến chất, tham nhũng hại nước hại dân chỉ vì lòng tham cá nhân chủ nghĩa mà quên nghĩa đồng chí đồng bào, quên trách nhiệm với quốc gia, dân tộc. Chẳng lẽ phê phán, kể cả rất mạnh mẽ, thẳng thừng với những cái xấu, những tồn tại nguy hại ấy là “mất đạo đức”, là đồng nghĩa với nói xấu đảng, nhà nước, là bôi bác chế độ? Chính những hành động, lối sống của họ làm hại đảng, bôi bác hế độ hay những người viết bài phê phán họ?
Thế mà, trong bài viết nói về nhà văn Phạm Viết Đào, tác giả Bạch Dương lại nèo thêm nhiều người khác một cách vô lối, đưa trích dẫn câu nói của Bác Hồ, rồi mượn đó để thóa mạ chúng tôi (trong đó có tôi) là “có tài mà không có đức”. Đó là sự vu khống liều lĩnh, tùy tiện và trắng trợn. Như bài của tác giả Bạch Dương nêu trên cũng là lợi dụng quyền tự do báo chí xúc phạm, vu khống, bôi nhọ danh dự người khác. 
           Tác giả Bạch Dương cứ đọc hết, đọc cho kỹ trang blog của tôi xem xấu xa ở chỗ nào, bịa đặt, vu khống ở chỗ nào? Động cơ không lành mạnh ở chỗ nào, và nhất là không 'đạo đức' ở chỗ nào? Thế nào là "dạy đời"? Những kẻ tham lam, mất hết đạo đức cách mạng, thiếu nhân đức mà khoác áo đảng CS, không thể xưng là đại điện đảng, đại diện nhà nước, chế độ được! Những kẻ đó phải được dạy là phải rồi, sao lại nói các trang blog 'dạy đời'? Vậy, thử hỏi làm như vậy, ném lên những câu chữ như vậy, tác giả Bạch dương có lên mặt 'dạy đời'? Có đức không? Và cái đạo đức mà tác giả nêu trong bài, áp đặt cho người khác như thế là thứ đạo đức gì? 
         Bác Hồ cũng nói: “Nhà báo trước khi viết bài phải tự đặt cho mình câu hỏi: Viết cho ai, viết để làm gì?...”; “Suy nghĩ trước khi nói, cẩn thận khi cầm bút”, và “chó ba quanh mới nằm, người ba năm mới nói”. Thử hỏi tác giả Bạch Dương: "Bọn sâu mọt suy thoái, biến chất, khoác áo đảng, mệnh danh cách mạng làm hại nước hại dân là thứ đạo đức gì? Những kẻ xu nịnh, cơ hội 'đi theo voi ăn bã mía' là thứ đạo đức gì?".Tác giả Bạch dương cần suy nghĩ nghiêm túc, còn viết báo còn phải lo tu tính, tu đạo, tích đức và tu nghiệp, sao cho xứng đáng là nhà báo cách mạng, nhà báo của đảng. 
Để kết bài ‘phản biện ngắn’ và cũng như thư ngỏ gửi tác giả Bạch Dương, tôi trích lời Bác Hồ (đoạn này nhà báo Hà Đăng đã trích dẫn trong bài “Bác Hồ nói về tình chiến đấu của báo chí”), như sau: “Bác Hồ chỉ rõ: Chế độ ta là chế độ dân chủ, tư tưởng phải được tự do. Tự do là thế nào? Đối với mọi vấn đề, mọi người tự do bày tỏ ý kiến của mình, góp phần tìm ra chân lý. Đó là một quyền lợi mà cũng là một nghĩa vụ của mọi người. Khi mọi người đã phát biểu ý kiến, đã tìm thấy chân lý, lúc đó quyền tự do tư tưởng hóa ra quyền tự do phục tùng chân lý. Chân lý là cái gì có lợi cho Tổ quốc, cho nhân dân. Cái gì trái với lợi ích của Tổ quốc, của nhân dân, tức là không phải chân lý. Ra sức phụng sự Tổ Quốc, phục vụ nhân dân – tức là phục tùng chân lý”. Đoạn này, tác giả Bạch dương nên đọc nhiều lần để có định hướng và nhận thức đúng! Ít nhất là có được văn hóa nghề nghiệp, văn hóa giao tiếp, ứng xử. Tôi không biết Bạch Dương là bút danh của ai, trẻ hay già, ông hay bà? Nhưng nếu già mà viết báo kiểu đó thì tốt nhất nên bỏ bút đi cho thiên hạ được nhờ; còn nếu tác giả còn trẻ người non dạ, cần học đạo đức cho sâu, học nghề cho chín, cái gì không biết phải khiêm tốn hỏi bậc cao niên có kinh nghiệm trong nghề báo. Nhân 21-6 sắp tới, cũng coi như đồng nghiệp, chào!
BVB
 
-----------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét