I.
Thế đã chết những tháng năm đẹp đẽ
Bàu trời không còn xanh. Mây phủ kín linh hồn.
Tim nhỏ xuống những dòng thơ cào xé
Tổ quốc ơi! Bọn ưng khuyển hoành hoành.
Nhân dân tôi như cá dưới dao, nằm trên thớt
Kẻ thù kề cận ngoại bang, kẻ phản bội nhân dân
Chúng trâng tráo nhe nanh, nhe vuốt
Vận nước mạt rồi quằn quại dân đen.
Thằng Tàu đó chính kẻ thù vạn thuở
Lẫn giặc trong nhà hại nước cầu vinh
Miệng nói vì dân nhưng tâm địa sói lang
Đảng cộng sản ư? Xin thắt vòng tang trắng.
Lũ quan lại địa phương cướp đất của dân đủ điều độc đoán
Cấu kết với quan trên. Tiếng ai oán đau lòng.
Thành một bầy quan bọ cạp dày đen tổ quốc
Xưa bần cố nông, giờ “vô sản hoá lưu manh”. (1)
II.
Cùng với Mỹ kết anh em bè bạn
Cuộc chiến tranh nào cũng chỉ chết nhân dân…
Con đường Phan Châu Trinh xưa “đề huề Pháp-Việt” (2)
Nay nhập vào khối Hoa Kỳ
mà tiến về phía “Tượng thần tự do” bất khả muôn năm!
Vừa để chống giặc Tàu vừa nâng nước lên ngang tầm thời đại
Con đường “tư bản” mới chính là chủ nghĩa dân sinh.
Xã hội lắm bọ dòi – Nhà nhà thì vô phúc
Đó là kết cục đường lối cũ suy vong.
Đảng xã hội, đảng dân chủ hay một đảng nào tích cực
Đảng nào tốt thì cầm quyền!
Chẳng phải cũng qui luật cạnh tranh của Marx – Ăng Ghen? (3)
Chính qui luật để bảo vệ non sông gấm vóc
Nếu chỉ một đảng độc quyền sẽ thành hùm beo cắn xé nhân dân.
Tổ quốc ta yêu! Ngàn năm thương xót
Có nhìn nay chính phủ đang hoá những yêu tinh?…
P.N.T
-------------------
(1) Marx hoang tưởng đã đành, ngay cả lãnh tụ Lê Nin cũng ngộ tưởng khi tuyên bố rằng: Những nước nhược tiểu như Việt Nam ở châu Á, hay châu Phi, Mỹ la-tinh… vừa ra khỏi ách thuộc địa, có thể tiến thẳng lên CNXH (đốt cháy giai đoạn) không cần qua TBCN, khi có Liên Xô làm chỗ dựa – Thì chính Liên Xô lại sụp đổ đầu tiên.
Sự ngộ tưởng của Lê Nin không chỉ trở thành một hệ quả đối với nhân dân Nga, đất nước Nga… mà còn kéo theo sự lầm lạc của những nước như Việt Nam và các nước nhược tiểu đó – Trên con đường tiến lên CNXH nó sẽ dẫn đến sự thoái hoá của bộ máy nhà nước và xã hội:
- Tầng lớp giai cấp vô sản trong guồng máy lãnh đạo sẽ biến chất thành “Những tập đoàn tham nhũng, lũng loạn” hoặc “Tầng lớp vô sản hoá lưu manh”.
(2) Đường lối cách mạng của cụ Phan Châu Trinh là không theo con đường bạo động để tránh đổ máu nhân dân – Cụ chủ trương: “Pháp – Việt đề huề”…
(3) Cũng theo Marx – Ăng Ghen:
“cạnh tranh” chính là qui luật của sự tiến bộ!… Không chỉ trên lĩnh vực kinh tế mà còn cả trong chính trị cũng như các lĩnh vực khác.
/ Post từ BĐX – Phạm Thành /
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét