TÙNG LÂM (Hà Lan)
T.L: Chuyện kể rằng: Ngày xưa cô ấy đi du kích. Bỗng nhiên bị pháo kích và nhảy xuống một hầm, tránh pháo cùng với một anh du kích khác. Ôm nhau tránh pháo mấy phút rồi tương tư cả đời, nhưng chiến tranh đã chia cắt họ...Cho đến 40 năm sau họ mới lại gặp nhau và lại yêu nhau. Tùng Lâm thấy chuyện hay quá, lãng mạn quá nên viết lại thành thơ để bù đắp một phần nào những mất mát mà cuộc chiến tranh tàn khốc đã cướp đi bao tình yêu đôi lứa. T.L viết bài thơ này sau khi cô ấy kể và gửi tặng cô ấy. Nghe bài thơ, ‘cô du kích’ nay tuổi xế chiều, đã khóc...
TA VỚI MÌNH
Tặng cô Bích Hoàn
Hôm nay ta mới gặp mình
Lòng còn trong trắng như tình ban sơ
Nào thương, nào nhớ, nào chờ
Nào lo, nào ngượng, nào mơ ngày đầu...
Nhớ thời xưa ấy bên nhau
Vào sinh ra tử biết đâu lúc nào.
Bên rừng gió thổi rì rào
Mình canh ta ngủ, ngàn sao mơ cùng.
Bỗng nhiên pháo nổ đùng đùng
Vội vàng kéo xuống trú chung một hầm
Ngây thơ hai đứa thì thầm
Vô tình tay cứ mãi cầm tay ai…
Cả hai người nóng bừng tai
Ngượng ngùng... rồi bỗng cả hai phá cười.
Hình như pháo tắt lâu rồi
Nhưng mà hai đứa vẫn ngồi bên nhau
Mình nhìn trước, lại xem sau
Không ai trông thấy kéo mau lên hầm.
Ta về không ngủ mắt quầng
Mình về đêm trắng âm thầm nhớ ta.
Bỗng dưng mình phải đi xa
Chia tay chưa kịp nói ta thương mình.
Mong ngày thống nhất hoà bình
Bắc Nam sum họp chúng mình gặp nhau.
Chiến tranh năm tháng bể dâu
Người đi biền biệt, tình đầu xót xa.
Một mình ta lại với ta
Ngày mong, đêm nhớ, lệ nhoà bình minh.
Phải chăng duyên nợ ba sinh
Hợp tan, tan hợp cho tình khổ đau.
Sương sa đọng trắng mái đầu
Long đong, lận đận, gặp nhau cuối đời
Mừng vui nước mắt cứ rơi
Thẹn thùng muốn nói những lời năm xưa...
Mời người ở lại ăn trưa
Vũng Tàu trời nắng bỗng mưa thình lình
Trầu vàng, cau chín thắm tình
Bao năm mong đợi cho mình bên ta..
Hà Lan, 16-Aug-2000.
T.L
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét