Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

CLB Yêu Thơ - 6

                                     * CÚC HƯƠNG       
                                 KHÓC ỨC TRAI
                                        Lệ Chi Viên, Lệ Chi Viên!
                             Xưa nơi đây nỗi oan khiên ngất trời
                                      Sao Khuê muôn thuở sáng ngời
                             Hồn thơ vọng mãi bên đời nhân gian!

                                      Ai làm tan tác, lỡ làng
                             Để chim hồng phải bẽ bàng cánh bay!

                                      Đảo điên thế sự là đây
                             Thân thân, thích thích những ngày binh đao
                                      Tôi tôi, chúa chúa ngọt ngào
                             Tàn cơn chinh chiến, lạ câu nhân tình!

                                     Cường quyền, bạo lực coi khinh
                             Thương dân, yêu nước, vẹn tình ngay trung
                                      Biển đâu cá lớn vẫy vùng
                             Xót kình ngư giữa bãi bùn hôi tanh
                                      Than ôi! Chí cả cũng đành
                             Chí Linh, về lại rừng xanh núi hùng !

                                      Côn Sơn bạn với cúc tùng
                             Quen câu thanh đạm, muôn chung chẳng màng
                                      Suối reo, vượn hú ngân vang
                             Ngàn thông,  vạn lọng ngỡ ngàng thi nhân!
                                      Đi, về ngán ngẩm thăng trầm
                             Nửa đời danh lợi, bần thần núi sông!

                                      Chữ tài, tai khéo theo cùng
                             Tiểu nhân dạ độc khơi dòng máu tuôn
                                     Thảm khốc thay, giữa pháp trường
                             Đầu rơi ba họ, vầng dương khuất rồi!!
                                     Bi thương cao thấu tận trời
                             Bao nhiêu năm, bấy nhiêu lời oán than!

                                     Trăng gầy, sương lạnh miên man
                             Côn  Sơn vẫn trắng màu tang khóc Người
                                      Suối rừng vẫn gọi tàn hơi
                             Lá rừng vẫn thắm bời bời nhớ thương
                                      Thông cao vẫn đứng u buồn
                             Hòa trong tiếng gió thét cuồng đớn đau
                                      Trúc , tùng ngơ ngẩn xanh xao
                             Hoa rưng rức khóc, sắc màu kém tươi ...

                                     Ngàn đời nỗi hận khôn nguôi
                             Đông qua xuân lại ngậm ngùi nước non
                                     Côn Sơn , Côn Sơn , Côn Sơn
                             Ức Trai – Nguyễn Trãi trường tồn uy danh.
                                C.H
-----------------
* Mời bạn đọc, bạn thơ Xem từ CLB Yêu Thơ - 1                                                  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét