* BÙI VĂN BỒNG
Em - hoa chiều tím màu thương nhớ
Con đường quê mở gió sang mùa
Búp tay em mềm và ấm lửa
Theo suốt đời anh kỷ niệm xưa
Em mặc áo tím
Đồi chiều hoa mua tím
Tím hoàng hôn nụ nhớ xa xăm
Một đời thăng trầm
Mộng tàn đêm hình bóng
Môi còn nóng bỏng
Chân bước vô hồn
Anh mải miết đi tìm
Cứ da diết những hằn sâu ký ức
Cái màu tím năm xưa rạo rực
Lòng lâng lâng
Nhớ bâng khuâng
Em gieo vào tím chiều mầm nhớ
Mầm nhớ lớn dần, sâu đậm, trở trăn hoài
Mỗi con người có niềm riêng
biến trải đời tư
Tình yêu buổi đầu
như có cánh
bay đi
Khung trời hai đứa mãi biệt xa
Không thể trách màu hoa
Không trách hoàng hôn tím
Tự mình lòng bịn rịn
Trái tim yêu thương cũng vô tội
rung cảm đa tình
Và có tự trách mình
Khi hai chữ chung tình chỉ nằm trong kỷ niệm
Mỗi khi chiều tím
Sao cứ miên man với lặng lẽ hoa mua
Sao cứ buồn vương màu sim tím
hoàng hôn nhòe dấu chân
tìm lối hẹn xa mùa.
BVB
-------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét