“ Ví dầu cầu ván đóng đanh ...”
Lời ru xưa cứ ngọt lành mãi thôi
Ru cho trăng thức xanh trời
Ru cho mây trắng lặng trôi cuối vườn
Mẹ thường mặc áo nâu non
Mấy lần áo vá vẫn còn màu nâu
Chân gầy lặn lội đồng sâu
Mẹ thoa chân mỏi bằng câu ru hời
Ru con tha thiết khoảng trời
Ru mình mẹ giấu lặng nơi cõi lòng
Để rồi thắt đáy lưng ong
Chân quê lo việc gánh gồng ngõ quê
Những lời bầu bí lê thê
Gió đồng xa lại thổi về lời ru
Trời cho đức tính cần cù
Tình thương cho nết nhân từ bao dung
Nhìn mây biết nhớ dòng sông
Nhìn cây xanh nhớ cánh đồng quê xanh
Chẳng còn “cầu ván đóng đanh”
Đi xa vẫn giữ nguyên lành lời ru.
BVB
----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét