Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

ĐÁM MÂY MÀU KHÓI


* BÙI VĂN BỒNG
Ở phố ga có người đàn bà
Đẩy chiếc xe trong bóng chiều xô lệch
Nào con cá
              nào lá rau
Chiếc áo bạc màu
                     nhàu mưa thừa nắng
Nón lá rách lơ xơ.
Người đàn bà với chiếc xe đẩy trơ vơ
Giữa phố phường mỗi ngày hào hoa đô hội
Gấp gáp bước vội
Xe nép vỉa hè
Nhìn phía Trường Sơn nắng sáng Ngàn Nưa
Trông sang Núi Nhồi thương người thiếu phụ
Ngóng về làng xa mây vương màu khói
Khóe mắt hằn nếp nhăn nóng hổi
Hai bánh xe lăn nhọc nhằn
Đưa chị đi khắp phố phường
                      thập cẩm đậu, rau, củ, quả…
Bữa ăn nhà nào đầy ắp tiếng cười vui
Riêng chị lui cui lủi củi một mình
Tiếng rao: “Ai rau muống, rau dền, củ cải…”

Năm ấy tiễn anh ra ga
Anh đi Trường Sơn, chỉ còn chiếc áo ở lại
Áo quân phục màu cỏ úa
Chị vẫn lo giặt và cất giữ chu toàn
Sân ga năm ấy
                 anh đi
Rồi đi mãi không về
Để lại nhà chiếc áo giặt vội chưa khô
Để lại cho chị đứa con ngây thơ
Chị bán dạo nuôi con vào đại học
Nỗi nhớ đan dầy bạc thêm mái tóc
Chị đẩy xe khó nhọc
Trước cơn mưa chiều có đám mây màu khói.
BVB
----------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét