Ông Nguyễn Bá Thanh đi chợ hoa tết đường Bạch Đằng (Đà Nẵng) Ảnh: báo Dân trí |
* BÙI VĂN BỒNG
BVB - Hôm qua, mồng 3 AL , hết tết. Sau khi cúng bái đưa tiễn ông bà tổ tiên về cõi xa, tôi đến thăm nhà ông Trịnh Đình Chính, bạn đồng hương xứ Thanh, ở 40 - Trần Hoàng Na (Tp. Cần Thơ). Trong câu chuyện đầu năm, ông Chính nói:
- Mới đọc mạng, trên Dân trí đăng bài “Ông Nguyễn Bá Thanh trò chuyện với người dân trên đường hoa xuân”.
Tôi hỏi:- Đọc bài đó, thì sao?
Ông Chính cười, rồi kể lại:
- Tháng 9-2011, tôi đưa con gái tôi ra Đà Nẵng thi về lập trình. Tôi đi xe máy biển số 65 của Cần Thơ trên đường Bạch Đằng (Đà Nẵng) công an toét còi, tôi dừng lại. Tôi nghĩ ngay: “Bị phạt là chắc rồi”. Anh cảnh sát giao thông hỏi: “Bác ở đâu mà đi xe mang biển số này?”. Tôi nói là ở Cần Thơ đưa con ra đây đi thi. Anh cảnh sát giao thông không những không phạt, mà còn lấy xe máy đi trước dẫn đường cho tôi đưa con đến điểm thi. Ở Đà Nẵng mấy hôm, nghe dân đường phố kể chuyện ông Bá Thanh ra chợ hỏi chuyện mấy bà bán rau, ngồi vỉa hè nói chuyện với mấy ông xe ôm, đễn hộ dân bị giải tỏa hỏi xem đền bù như thế thỏa đáng chưa… Có lẽ vì thế, tôi thấy Đà Nẵng khang trang, văn minh hơn nhiều thành phố khắc. Con người lãnh đạo như ông Bá Thanh gần dân, nói chuyện với dân là thường, có gì mà mấy báo phải đưa lên như một ‘sự kiện’?
Ông Chính châm trà mời tôi uống, nói tiếp:
- Tôi còn nhớ ý mấy câu thơ ông Hải Như viết qua câu chuyện tối 30 tết, Bác Hồ cùng người bảo vệ đi thăm và chúc tết một nhà trong phố lao động nghèo ở hà Nội, và cũng mục sở thị xem họ đón têt thế nào: Ngõ phố nhỏ ô tô không qua được / Chỉ Bác Hồ đi đến đó mà thôi. Đúng thế! Nhưng nay, thấy người ta phát động phong trào ầm ầm, năm này sang năm khác vừa tốn kém, vừa mất thời gian, học nhiều, nhưng có mấy ai làm theo Bác đâu? Ra đường, đảng viên nhan nhản, cộng sản được mấy người?
Tôi nói:
- Thì lãnh đạo gần dân, hỏi chuyện dân lao động, người ta đưa lên biểu dương.
Ông Chính cãi:
- Cái gì mà biểu dương? Đó là tác phong cần thiết của lãnh đạo với một đảng đã mang danh là vì dân. Chẳng qua, lâu nay thấy cán bộ ta quan liêu quá, đi xe hạng sang đắt tiền, thăm đâu là rồng rắn cả mấy chục xe kéo đi làm cản trở giao thông, cảnh sát dẹp đường, còi hụ inh ỏi điếc cả cả tai. Nay thấy tác phong của ông Bá Thanh mới lên Trưởng ban Nội chính Trung ương, chắc cũng sinh quan liêu, bệ vệ, mà lại hòa đồng dân dã vậy, họ cũng coi như là mới. Bác Hồ mặc áo nâu, ngồi bệt trên bờ ruộng với mấy bà nông dân. Ông Kim Ngọc ngày xưa lội ruộng với dân suốt thì sao?...
Trong câu chuyện, ông Chính nói: “Cái bệnh quan liêu, lên mặt quan, hách dịch với dân, coi dân chủ như thứ giẻ rách là thứ kẻ thù phá đảng từ trong hạt nhân, như con mọt đục khoét bên trong làm mất uy tín đảng.
Tôi cười:
- Dạo này đồng hương cũng lý sự gớm nhỉ?
Ông Chính liếc xéo:
- Lý sự gì đâu, thấy những chuyện bức xúc thì nói vậy thôi. Còn nhớ ông Hải Như còn có những câu thơ: “Trước phút đi xa Bác Hồ căn dặn / Không đáng sợ kẻ thù trước mặt / Sợ nhất / Kẻ thù / Ẩn náu trong ta”…
Chợt ông nhíu mày, trầm lặng một lúc rồi hỏi tôi:
- Đầu năm con rắn, ông có nhớ bài thơ nào có nói về rắn, mà ông thích không?
Tôi chưa kịp trả lời, ông Chính nói tiếp:
- Để thanh thản đầu năm mới, tôi dọc mấy câu thơ của Việt Phương trong bài "Cửa mở" mà tôi rất tâm đắc từ khi học Đại học Xây dựng, thời đó bài thơ này còn bị cấm lưu hành:
Chợt ông nhíu mày, trầm lặng một lúc rồi hỏi tôi:
- Đầu năm con rắn, ông có nhớ bài thơ nào có nói về rắn, mà ông thích không?
Tôi chưa kịp trả lời, ông Chính nói tiếp:
- Để thanh thản đầu năm mới, tôi dọc mấy câu thơ của Việt Phương trong bài "Cửa mở" mà tôi rất tâm đắc từ khi học Đại học Xây dựng, thời đó bài thơ này còn bị cấm lưu hành:
“… có lẽ bây giờ ta đã biết
Thế nào là yêu thương thế nào là chém giết
Ta đã thấy những chỗ lõm chỗ lồi trên mặt trăng sao
Những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao
Sức ta tăng bội phần khi ta say đến trở thành rất tỉnh
Thế nào là yêu thương thế nào là chém giết
Ta đã thấy những chỗ lõm chỗ lồi trên mặt trăng sao
Những vết bùn trên tận đỉnh chín tầng cao
Sức ta tăng bội phần khi ta say đến trở thành rất tỉnh
… Ta đã trả giá đau và ta đã học nhìn
Ta đã gặp những điều không hề chờ gặp
Nào đâu phải chỉ là rắn phục giữa vườn hoa
Những kẻ tốt đến yếu mềm chỉ là đồ giẻ rách
Rắn còn nằm cuộn khúc giữa lòng ta”...
Ta đã gặp những điều không hề chờ gặp
Nào đâu phải chỉ là rắn phục giữa vườn hoa
Những kẻ tốt đến yếu mềm chỉ là đồ giẻ rách
Rắn còn nằm cuộn khúc giữa lòng ta”...
Về nhà, tôi cứ nghĩ ngợi hoài những câu chuyện và những lý giải về tác phong gần dân và thực thi dân chủ mà ông bạn đồng hương đã nói.
Sáng nay, 4 giờ sáng chợt tỉnh dậy. Mở máy tính, đọc trong hộp thư E.mail đầu năm, lại thấy có bạn đọc comment cũng nói về dân chủ. Thư được chuyển tiếp từ nhà Quản trị mạng: noreply-comment@blogger.com, 03:46 Ngày 13 tháng 2 năm 2013, chuyển đến ý kiến phản hồi của bạn đọc Dân Nguyễn (Nguyễn Dân?), như sau:
“Cũng như rất nhiều bạn đọc của trang BVB, tôi rất ngưỡng mộ hai ông nhà báo Minh Diện và Bùi Văn Bồng.
Về bài "Bản lĩnh trí thức, văn nghệ sỹ", tôi có vài ý kiến sau:
“ - Về nghệ sỹ Kim Chi, ta có thể coi chị đã hành động dũng cảm, trong khi, với hành động tương tự như thế ở một đất nước tự do, thì nó rất bình thường... đủ thấy cái gọi là tự do dân chủ trong xã hội ta nó có màu sắc thế nào. Ở một đất nước dân chủ thực sự, chứ không phải dân chủ giả hiệu, người ta có thể đốt ảnh tổng thống, có thể ném cà chua trứng thối vào nguyên thủ quốc gia; còn ở ta chỉ cần "nói xấu" (đúng) lãnh đạo cũng là có tội. Ở Anh quốc, có học sinh tiểu học không thèm bắt tay thủ tướng, khi vị nguyên thủ đến thăm trường và chìa tay về phía cậu trò này. Điều đáng nói là chẳng có phiền toán nào xảy đến với cậu học sinh này từ phía nhà trường cũng như bất kỳ phía nào. Vị thủ tướng không được cái hân hạnh của cậu học sinh dành cho, cũng không tỏ thái độ hằn học hay mất mặt. Nhà trường cũng không trù úm. Khi được hỏi vì sao không bắt tay thủ tướng, cậu ta trả lời là không thích ông ta.Đơn giản là thế. Thật là một xã hội văn minh hết sức.Ông thủ tướng cũng chỉ là một con người. Cậu học sinh có quyền bày tỏ trung thực suy nghĩ của mình!.
“Trong comment này, tôi muốn nói tới một chi tiết nữa. BVB, sau khi đưa ra sự kiện Kim Chi, có dẫn ra một trường hợp một nghệ sỹ người Balan, đã chơi nhạc ở Mỹ và sau đó đã có lời phát biểu, để minh họa cho cái mà chúng ta gọi là bản lĩnh của trí thức, văn nghệ sỹ. Ông nhạc sỹ này nói : Tôi không muốn chơi nhạc ở một đất nước mà quân đội muốn kiểm soát cả thế giới... Với lời phát biểu này, ông nhạc sỹ cho thấy nhãn quan chính trị của ông thật ấu trĩ, cho dù về âm nhạc ông có thể rất tài ba. Nhìn vào Hàn Quốc, Nhật Bản, Đài Loan- những đồng minh thân cận của Mỹ ở châu Á, chúng ta thấy cuộc sống của người dân, môi trường xã hội thế nào... để có đánh giá về phát biểu của ông nhạc sỹ người Ba Lan kia. Tóm lại. ông ta phát biểu như vậy, thậm chí có ném trứng thối vào tổng thống Obama, chắc chắn sẽ không hề hấn gì... và do vậy, không thể so sánh với hành động của nghệ sỹ Kim Chi. Vậy mà bác Bồng đã viết: "Tương tự. gần bốn năm về trước...".Chẳng lẽ bác Bồng thấy những phát biểu của ông nhạc sĩ này ở Hợp Chủng Quốc HK cũng nguy hiểm cho người nghệ sỹ trên sao? Tôi thì không nghĩ vậy. Dù thế nào thì tôi vẫn ngưỡng mộ bác BVB bởi những gì bác đã và đang làm!”.
Đầu năm, thấy tâm tư bà con, báo in báo mạng đều nhấn vè dân chủ. Chữ DÂN trên các trang báo thấy to tướng. Năm Quý Tỵ này, với chính đảng, chính thể, và chính sự này, năm nay dân ta được nhờ cậy gì không ta?
BVB
* Bài liên quan:
>http://bvbong.blogspot.com/2013/02/ban-linh-tri-thuc-van-nghe-si.html
>http://bvbong.blogspot.com/2012/12/nha-tho-hai-nhu-hay-cai-lai-bac-ho.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét