Em đến bên anh khi mùa còn thắm, khi mỗi sớm mai thức dậy thấy nắng trong ngần mắt em thấy gió vương trên vai nhỏ e ấp duyên tình.
Mùa qua. Em mải miết kiếm tìm anh trong bộn bề thương nhớ. Gót chân rã rời lạc giữa hai bờ nhớ quên..
Người ta bảo em chỉ nên nhớ tới, đừng cố kiếm tìm. Nhưng em sợ lạc mất anh, sợ rằng chút dư tình trong anh mong manh quá. Biết đâu đấy một ngày gió lớn cuốn tất cả vào miền lãng quên...
Đọc thêm»
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét